Kateikyoushi Hitman Reborn! Fans-club
~ Chào mừng các bạn đến với KHR FC ~
Hãy nhanh chóng đăng ký làm thành viên của diễn đàn nếu thích nhé ~
[Fanfic] Beautiful monster Loginp10
Kateikyoushi Hitman Reborn! Fans-club
~ Chào mừng các bạn đến với KHR FC ~
Hãy nhanh chóng đăng ký làm thành viên của diễn đàn nếu thích nhé ~
[Fanfic] Beautiful monster Loginp10
Kateikyoushi Hitman Reborn! Fans-club
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Kateikyoushi Hitman Reborn! Fans-club

Forum đã đóng cửa. Ngoại bất nhập, nội bất xuất
 
Trang ChínhGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
Bài gửi sau cùng
TargetNgười gửiThời gian
Thông báo đóng cửa forum - Muốn biết lý do thì cứ add nick của Kam Mon Jan 30, 2012 6:48 pm
Spam Famiglia (part 4) Wed Jan 25, 2012 8:57 am
Hú hú Ai có nick zing me cho Moth kết bạn Sun Jan 22, 2012 6:06 pm
Gia đình hoạt hình của bạn Sun Jan 22, 2012 3:08 pm
[Fic viết]Devil Mafia Sun Jan 22, 2012 2:34 pm
[K+] [Non-SA] [Fic viết - Oneshot] Đừng bao giờ khóc nhé, Hibari Sun Jan 22, 2012 10:42 am
[Fic Viết][SA][T][1827][PJ27]Sinh nhật và cơn sốt. Sat Jan 21, 2012 1:37 pm
[PG13+][5927][10027] Romeo và Juliet Sat Jan 21, 2012 1:30 pm
[6927][1827] Tiên cá, thuật sĩ và gã hotboy Sat Jan 21, 2012 1:28 pm
Sự ra đi của Fuuta =)) Fri Jan 20, 2012 9:58 pm
[D18] The promise we made Wed Jan 11, 2012 4:11 pm
[Fanfic] Beautiful monster Mon Dec 19, 2011 6:48 pm
[T] [Non-SA] [Sưu tầm] Parallel World Sun Dec 18, 2011 8:46 pm
[K] [Non-SA] [Fic viết] Series Daughter of Mafia Fri Dec 16, 2011 9:29 am

[Fanfic] Beautiful monsterXem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Tác giả

vampire15
vampire15
Hiện:
Member
Member
Tổng số bài gửi : 15
Euro : 39
Giới tính : Nữ
Gia tộc : Millefiore
Ring : Nhẫn Mare bầu trời
Age : 30
Bài gửiTiêu đề: [Fanfic] Beautiful monster [Fanfic] Beautiful monster EmptyFri May 13, 2011 5:23 pm
Title: Beautiful monster
Author: vampire15
Category: Original
Genres: Dark, Romance(?)
Status: One-shot, Finished
Disclaimer: Tất cả các nhân vật đều thuộc về Amano sensei :”>
Pairing: 10051GHOST
Rating: M.
Warning: Yaoi.
Summary:
He falls in love with a beautiful monster




[Beautiful monster]





Shouichi băng qua sân trường một cách bình an, không có Byakuran đột ngột lao ra từ đâu đó, ôm siết lấy cậu, tranh thủ sờ mó chỗ này chỗ nọ, không có cái giọng vui vẻ gọi lớn “Shou-channnn~” có thể nghe thấy rõ ràng trong phạm vi bán kính nửa cây số. Thay vào đó, cậu nhìn thấy anh đang trò chuyện say sưa với cô gái nổi tiếng nhất trường - đội trưởng đội cổ vũ, gương mặt xinh đẹp, cơ thể quyến rũ - loại con gái có thể hạ gục bất cứ đứa con trai nào chỉ bằng một cái liếc mắt hút hồn người. Cậu nhíu mày, biết rằng chắc chắn cô gái này sẽ tham gia vào hàng ngũ những cô-bạn-một-đêm của Byakuran. Đây đã là cô thứ ba trong tháng này rồi.

Thế nhưng, ngay khi cậu định mặc kệ Byakuran và lặng lẽ bỏ đi, anh bỗng quay phắt về phía cậu, vui vẻ gọi lớn:

- Shou-channnnn~

Và trước khi cậu kịp bỏ chạy, anh đã lao bắn về phía cậu với vận tốc tên lửa, ôm chầm lấy cậu và nũng nịu dụi mũi vào tóc cậu.

-Aaaa~ Sáng nay Shou-chan đã tắm. – Anh cười khúc khích – Mùi của cậu làm ta muốn cắn một miếng quá!

- Buông tôi ra! - Cậu đẩy mặt anh ra xa khỏi mặt mình trước khi anh kịp tiến hành bất cứ cái gì anh đang âm mưu trong đầu (khả năng cao là một nụ hôn kì quặc ngay giữa bàn dân thiên hạ) – Anh cứ như vậy thì chúng ta sẽ trễ giờ mất! Và anh đang để tay ở chỗ nào vậy hả?

Byakuran thả đôi tay hư đốn đang quấn quanh eo cậu ra, cười:

- Nhưng Shou-chan thật sự có một vòng eo rất đẹp, mặc dù cậu không biết điều đó.

- Đâu thể đẹp bằng cô gái kia được, đúng không? - Cậu nhướng mày – Sao anh không quay lại với cô ấy đi?

- Cậu ghen à, Shou-chan? – Đôi mắt tím của anh biểu lộ một vẻ thích thú – Không sao đâu, ta chỉ yêu mình Shou-chan thôi.

Nói dối. Cậu nghĩ thầm, quay đi.

- Cô ấy muốn mời ta đến dự tiệc sinh nhật cô ấy vào cuối tuần này.

Lông mày cậu giật khẽ, đôi môi mím lại thành một đường kẻ mỏng dính trước câu nói vô tư của Byakuran.

- Nhưng cô ấy bảo nếu ta muốn thì ta có thể đưa Shou-chan theo. Cô ấy định giới thiệu vài cô bạn gái cho cậu.

Ngón tay cậu siết chặt lại quanh cuốn sách mà cậu đang ôm trước ngực.

- Shou-chan sẽ đi cùng ta chứ?

Anh hỏi với vẻ thích thú. Thật sự, anh say mê gương mặt giận dỗi với đôi má đỏ bừng của cậu. Anh biết là cậu đang ghen.

- Nếu cậu không muốn ta đi, ta sẽ từ chối. – Anh nhẹ nhàng nói với một nụ cười ranh mãnh không hề che giấu – Shou-chan chỉ cần yêu cầu, ta sẽ làm bất cứ điều gì cậu muốn. Cậu biết mà.

Cậu dường như thoáng khựng lại trong giây lát, rồi quay lại, nói:

- Không, anh cứ đi đi, Byakuran-san! Tôi chắc chắn rằng cô ấy đang để ý anh đấy. Vậy thì làm sao tôi có thể phá vỡ khoảnh khắc riêng tư của hai người được.

Gương mặt cậu bình thản, nụ cười thật tự nhiên và giọng nói vui vẻ. Anh còn nghe cậu lẩm bẩm:

- Nếu anh yêu cô ấy rồi thì anh sẽ không bám đuôi tôi suốt ngày nữa.

Trước sự ngạc nhiên của anh, cậu nhanh chóng rảo bước, gọi:

- Nhanh lên, Byakuran-san! Chúng ta sẽ trễ mất.

Anh thở dài, đuổi theo cậu. Vậy là cậu vẫn chưa nhận ra. Cậu vẫn chỉ coi anh là bạn. Anh ôm cậu và cậu kêu lên:

- Thôi đi, Byakuran-san! Nếu anh cứ tiếp tục ôm cứng tôi thế này thì chúng ta sẽ trễ thật cho xem!

- Shou-chan thật dễ thương~ - Anh mỉm cười, cọ má mình vào má cậu.

- Tôi không dễ thương. - Cậu hơi đỏ mặt - Bỏ tôi ra, Byakuran-san!

Anh vùi mặt vào mái tóc cậu, nụ cười tắt lịm. Anh tự hỏi, liệu mình có nên tiếp tục chờ không, khi mà lòng kiên nhẫn của anh đã lên đến cực hạn?

Khi ngày cuối tuần tới gần, anh cảm thấy dường như cậu luôn cố tình lảng tránh anh bất cứ khi nào cô gái kia ở gần đấy, để cô có cơ hội sà vào anh, huyên thuyên đủ mọi thứ trên trời dưới biển. Thêm nữa, đã vài lần anh thấy cậu đi cùng Spanner, và hai người trò chuyện rất vui vẻ. Giấu kín sự khó chịu của mình dưới một nụ cười tươi rói, anh cắt ngang câu chuyện của họ để kéo lê Shouichi đi.

- Shou-chan đang giận ta à?

Anh hỏi khi hai người họ cùng học bài trong thư viện. Cậu ngạc nhiên.

- Sao tôi lại giận anh?

- Ta có cảm giác dạo này cậu cố tình lảng tránh ta. Tại sao vậy?

- “Người ta” làm sao tự nhiên được nếu tôi ở quanh đó, đúng không?

- Vì Spanner-kun, hm?

Cậu bỗng đỏ mặt.

- Spanner-san không liên quan gì đến chuyện này hết!

- Vậy thì tại sao cậu lại đỏ mặt, Shou-chan? – Khoé miệng anh giật khẽ.

- Tôi không có. - Cậu nói khi màu đỏ trên má cậu càng đậm hơn lên.

- Có, cậu có đấy.

Cậu mím môi, rồi quay đi, đeo tai nghe lên và lại dán mắt vào cuốn sách.

- Dù sao thì chuyện đó cũng đâu liên quan tới anh.

Cậu không nhìn thấy một tia sáng kì lạ loé lên trong đôi mắt tím của Byakuran.

Không lên quan tới ta, Shou-chan?





- Cậu thật sự không muốn đi sao?

Anh hỏi, trong khi lười nhác nằm dài trên giường cậu, nhìn cậu kết thúc bài luận văn và đóng laptop lại.

- Không, Byakuran-san! - Cậu đáp – Và anh nên đi sớm đi! Hẳn cô ấy đang rất mong chờ anh tới đấy. Đừng để cô ấy đợi!

- Cậu không đi thật chứ? – Anh hỏi lần thứ n.

- Không. - Cậu trả lời lần thứ n.

Anh uể oải ngồi dậy, chậm chạp chỉnh lại quần áo, trong khi Shouichi sốt ruột hối thúc.

- Đừng lề mề thế! Anh nên nhanh lên nếu không muốn bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời này đấy Byakuran-san. Cô ấy có rất nhiều vệ tinh đấy, anh không nhanh lên có người cướp mất bây giờ.

Anh đi ra cửa với tốc độ của một con rùa, cố tình trì hoãn để xem rốt cuộc cậu có gọi anh quay lại hay không. Nhưng dường như cậu không hề quan tâm. Thay vào đó, cậu ôm quần áo bẩn vào phòng tắm để giặt. Anh thở dài, mở cửa ra.

Và thấy một Spanner đứng đối diện mình.

- Thật là trùng hợp! Anh đến đây làm gì vậy, Spanner-kun? - Nụ cười của anh không hề lộ ra một chút khó chịu nào mà anh đang cảm nhận.

- Tôi với Shouichi hẹn nhau đi xem phim tối nay, nên tôi tới đón cậu ấy. – Spanner bình thản đáp, dùng lưỡi đưa qua đưa lại chiếc kẹo mút trong miệng.

Khoé miệng anh giật khẽ. “Hẹn nhau đi xem phim tối nay”?

- Byakuran-san, anh đứng đó làm gì thế? Sao còn chưa đi đi?

Shouichi đột ngột xuất hiện và anh nhìn thẳng vào cậu. Cậu mặc một chiếc sơ mi sạch sẽ, ngay ngắn và một chiếc quần mới rất hợp với đôi chân thon dài của cậu. Bắt gặp ánh mắt anh, cậu đỏ mặt, đôi môi run rẩy mím lại. Anh chưa bao giờ thấy cậu có vẻ mặt như thế.

Và cậu cũng chưa bao giờ ăn mặc đẹp đẽ như thế khi đi chơi với anh.

- Shouichi, chúng ta đi thôi!

Nghe tiếng Spanner gọi, cậu giật mình. Cậu đưa mắt nhìn anh, sắc đỏ trên gò má càng đậm màu hơn, rồi bối rối cúi gằm mặt xuống, nhanh chóng đến chỗ Spanner.

Anh nắm cổ tay cậu, giữ lại. Cậu ngạc nhiên, cố giật tay ra. Anh siết chặt hơn.

- Byakuran-san, đừng…Anh làm tôi đau đấy! Buông ra đi!

- Không.

Anh lạnh lùng đáp, và quay về phía Spanner. Rồi anh mỉm cười. Nụ cười đẹp một cách đáng sợ.

- Không được bám theo cậu ấy! Shou-chan là của ta.

Để mặc Spanner đứng sững ở đó, anh đóng mạnh cửa vào, khoá lại.





- Buông tôi ra, Byakuran-san! Buông ra! Anh đang làm trò gì vậy?

Cậu vừa kêu, vừa vùng vẫy khi anh lôi cậu về phía phòng ngủ. Đẩy cậu vào trong và khóa cánh của sau lưng lại.

- Vậy ra đó là lí do Shou-chan muốn ta đi sớm, neh? Để cậu ấy có thể tự do vui vẻ với người khác, neh?

- Bởi vì anh lúc nào cũng ghen tị với bất cứ ai ở quanh tôi chỉ vì những chuyện lặt vặt. - Cậu đáp – Anh và Spanner-san đều là bạn tôi. Vậy thì tại sao tôi có thể đi chơi với anh nhưng lại không thể đi chơi với Spanner-san chứ?

- “Bạn”, hmm?

Một thoáng sợ hãi ánh lên trong đôi mắt xanh của cậu khi anh đẩy cậu ngã hẳn xuống giường, trườn lên trên. Byakuran nhìn thẳng vào mắt cậu.

- Shou-chan thực sự không hề quan tâm đến ta, đúng không?

Gương mặt cậu thể hiện sự hoang mang. Cậu cố đẩy anh ra, nhưng anh siết chặt lấy cổ tay mảnh mai của cậu, ấn xuống giường. Cậu không đủ sức chống lại anh, và anh biết điều đó.

- Ta đã chờ rất lâu, nhưng có lẽ Shou-chan ngây thơ hơn ta tưởng, neh? Nên sau tất cả những gì ta đã nói, đã làm cho cậu, cậu vẫn không hề nhận ra, neh?

Cậu có một phần tư giây để đoán xem biểu cảm trong mắt Byakuran là gì trước khi anh hôn cậu. Bị bất ngờ, trong khoảnh khắc, Shouichi sững người, không thể phản ứng. Nhân cơ hội đó, anh ép chặt môi anh lên môi cậu, lưỡi lách vào trong, say sưa, khao khát chiếm đoạt miệng cậu như thể nó đã mong chờ ngày này từ lâu. Sực tỉnh, cậu chống cự, nhưng anh ghìm chặt cậu xuống và tiếp tục hôn, hôn, hôn, cho tới khi cậu gần như ngạt thở, anh mới rời môi cậu. Gò má cậu đỏ bừng. Ngạc nhiên, sợ hãi và cả xấu hổ lẫn lộn trong đôi mắt xanh của cậu. Anh cất giọng nhẹ nhàng:

- Giờ thì cậu hiểu ta muốn là gì của cậu rồi chứ, Shou-chan?

Cậu im lặng nghiêng đầu sang một bên, tránh ánh mắt anh, mái tóc đỏ rũ xuống che đi gương mặt cậu nhưng không thể giấu nổi đôi môi run run mím chặt và gò má đỏ bừng. Anh mỉm cười, cúi xuống hôn lên cổ cậu.

- Nói dối… - Là âm thanh nhỏ xíu phát ra từ môi cậu.

Anh ngạc nhiên, dừng lại. Giữa những lọn tóc đỏ thấp thoáng đôi mắt cậu đang nhìn thẳng vào anh. Nhưng nó không hề có chút gì giống đôi mắt xanh thông minh và tinh tế thường ngày của cậu. Trong khoảnh khắc, anh cảm thấy dường như mình bị chế ngự hoàn toàn, bị đôi mắt cậu xoáy thẳng vào tâm can. Rồi cậu khẽ lắc đầu để những lọn tóc rơi xuống che phủ hoàn toàn đôi mắt ấy. Khi cậu nói tiếp, đó lại là chất giọng run rẩy như trước. Nó khiến anh bình tĩnh lại ngay lập tức, và nghĩ rằng hình ảnh lạ lùng anh vừa thấy chỉ là ảo giác do ánh sáng mà thôi.

- Anh lúc nào cũng qua đêm với hết cô gái này đến cô gái khác…Anh đâu có để ý tôi nghĩ gì mỗi lần như vậy đâu. Tại sao anh cứ phải đối xử với tôi như thế? Tôi…

- “…yêu anh.”– Byakuran hoàn tất câu hộ cậu.

- Tôi không có! - Cậu phản đối, đỏ bừng mặt - Đừng thêm bớt linh tinh!

- Có, cậu có~

- Tôi không…

- Ồ, thừa nhận đi nào! – Anh mỉm cười - Cậu ghen với những cô gái đó.

- Tôi không ghen! - Giờ thì cả tai cậu cũng đỏ ửng lên.

- Shou-chan lúc tự dối lòng cũng đáng yêu vô cùng đó~

- Đừng có nói những lời như thế! - Cậu gần như rít lên - Nếu anh nghĩ là anh có thể đùa giỡn với tôi như với những cô-bạn-một-đêm của anh thì…

Anh vẫn bình thản cười cười, trong khi cậu có vẻ sắp thực sự nổi giận với anh.

- Shou-chan rất ngây thơ, nên cậu không biết ta cần những cô gái đó để làm gì. Cậu không biết rằng những khi ở bên cậu, ta phải kiềm chế đến thế nào, đúng không?

Anh áp sát phần thân dưới của mình vào cơ thể cậu, và ngay lập tức màu đỏ trên má cậu đạt một sắc độ mới. Thánh thần ơi! Qua lớp quần áo của cả anh và cậu, cậu vẫn có thể cảm thấy . Bởi vì đang…

- Ta cần họ để giải toả điều này. – Anh cười thích thú với biểu cảm trên mặt cậu và lại quấn lấy cổ cậu - Nếu không, ta đã không thể nhịn được mà ngấu nghiến cậu từ lâu rồi.

Cậu phát ra một âm thanh nghẹn ngào khi anh mút vùng da nhạy cảm trên cổ cậu, đủ mạnh để lưu lại một dấu đỏ rõ ràng. Anh bắt đầu nhấm phần sụn mềm trên tai cậu trong khi thì thầm, tay trượt dần xuống phía dưới.

- Nhưng nếu Shou-chan đồng ý thì…có lẽ ta sẽ không còn cần họ nữa.

Cậu dịch chuyển một chút bên dưới anh, rồi rất nhẹ nhàng, đẩy anh ra. Nhẹ nhàng, nhưng kiên quyết.

- Không, Byakuran-san.

Cậu mím môi, lắc đầu.

- Chuyện đó và chuyện này là 2 chuyện khác nhau.

Anh ngọt ngào mơn trớn, nhưng cậu chỉ lắc đầu.

- Bây giờ thì không được, Byakuran-san. Sẽ có lúc nào đó tôi cho phép anh làm chuyện này. Nhưng không phải bây giờ. Không phải bây giờ.

Ánh nhìn cậu xoáy vào mắt anh, và anh biết cậu đang nghiêm túc. Dường như đối với cậu, đó là một vấn đề vô cùng quan trọng. Nếu anh cố nài ép, anh chắc chắn rằng cậu sẽ chống cự đến cùng và hậu quả đương nhiên chẳng tốt đẹp gì. Tất nhiên là anh muốn làm chuyện này với cậu. Nhưng anh không định ép cậu phải theo ý anh, vì đây không phải chuyện đùa. Nó có thể để lại những tổn thương vĩnh viễn. Có lẽ cậu chưa sẵn sàng? Hay là anh đã quá vội vàng?

- Ta yêu cậu, Shou-chan. – Anh thì thầm. Đó là tất cả những gì bây giờ anh có thể nói.

Cậu hơi đỏ mặt, rồi mím môi, rụt rè nói nhỏ.

- Tôi biết. Nhưng chuyện đó và chuyện này khác nhau. Nếu anh thật sự yêu tôi, anh có thể kìm chế được chứ?

Anh chẳng biết làm gì ngoài đơn giản phải gật đầu. Cậu lặng lẽ mỉm cười, rồi ngồi vào lòng anh, quấn đôi tay anh quanh người. Không ai nói gì. Họ im lặng ngồi như vậy một lúc, cho tới khi cậu hỏi, rất khẽ.

- Anh thật sự rất cần làm chuyện đó ư?

- Đúng vậy.

Cậu nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay anh và đưa nó luồn xuống áo cậu. Anh nín thở khi những đầu ngón tay mình chạm vào làn da ấm áp, mềm mại đó.

- Anh có thể vuốt ve, nhưng chỉ thế thôi. Không được cởi đồ hay làm gì khác. Chỉ…Chỉ được dùng đầu ngón tay luồn xuống áp quần mà rờ rẫm thôi. Chừng đó thì tôi có thể cho phép anh.

Cậu cúi gằm mặt xuống, nhưng anh có thể thấy vành tai cậu đỏ bừng lên. Anh khẽ cười.

- Hôn được không?

- Được.

Cậu gật đầu, đáp bé xíu. Anh mỉm cười, hôn lên tai cậu. Cậu quay lại và để môi họ chạm nhau. Cậu thì thầm.

- Anh sẽ làm tất cả mọi thứ vì tôi không?

- Tất nhiên rồi, Shou-chan.

Cậu ghé sát vào tai trái anh và khẽ khàng nói. Khẽ khàng đến mức dường như không hề phát ra tiếng. Một lời yêu cầu bí mật giữa anh và cậu. Anh mỉm cười.

- Nếu cậu muốn nó đến thế, thì làm sao ta có thể từ chối được?

Cậu nhắm mắt lại khi lưỡi anh dịu dàng khám phá miệng và đôi tay anh nhẹ nhàng mơn man khắp cơ thể cậu.





- Thế là đủ rồi đấy, Byakuran-san! - Cậu nói, gỡ tay anh ra - Sắp đến giờ hẹn rồi, chúng ta phải đi thôi.

- Một lúc nữa đi~ - Anh nài nỉ, bướng bỉnh luồn tay xuống dưới bộ vest của cậu.

- Không. - Cậu kiên quyết nói, lôi tay anh ra khỏi đó đồng thời kéo khoá áo lên.

- Keo kiệt. – Anh giận dỗi.

- Đừng trẻ con như vậy. - Cậu dịch chuyển một chút trên đùi anh để có thể hôn anh - Giờ anh là boss của cả một gia tộc rồi, nghiêm túc đi!

Anh luyến tiếc khi cậu rời khỏi chỗ ngồi trên đùi anh để đi tới bàn làm việc, thu gom lại những giấy tờ cần thiết cho cuộc gặp gỡ sắp tới. Anh đã trở thành boss của gia tộc Gesso và dẫn dắt nó lên một vị trí khá cao – dù chưa phải là cao nhất – trong giới Mafia. Giờ cậu là cánh tay phải của anh, sau khi bằng những cách thức bí ẩn (mà anh biết nhưng giả lơ) ngăn chặn và trừ khử bất cứ kẻ nào lăm le ngôi vị này (dù chúng chả có tí gì gọi là cơ hội). Anh tự hỏi liệu có phải do mình đã làm cậu hư hỏng hay không. Nhưng bây giờ, cơn ghen của Shouichi không chỉ là giọng nói giận dỗi và đôi má đỏ bừng nữa. Anh biết điều đó.

Chỉ có một chuyện anh không thể nào hiểu nổi. Đó là sau bao nhiêu năm bên nhau, họ vẫn duy trì mối quan hệ như thế. Cậu chỉ cho phép anh hôn và mặc nguyên quần áo để anh luồn tay xuống dưới mà vuốt ve. Nhưng không gì hơn nữa. Nếu anh đòi hỏi thêm, chắc chắn anh sẽ gặp phải sự phản kháng dữ dội để rồi sau đó cậu không thèm nhìn mặt anh cho tới khi anh xin lỗi kèm theo cam kết không tái phạm (không hề đáng tin tí ti nào). Dù anh đã cố khơi gợi chuyện đó nhiều lần, nhưng cậu vẫn kiên quyết không cho anh tiến xa hơn. Shouichi luôn lắc đầu và hôn anh, nói dịu dàng.

“Xin lỗi, Byakuran-san. Tôi không thể. Tôi yêu anh, và tôi biết anh cũng yêu tôi. Nhưng chuyện ấy và chuyện này khác nhau. Điều gì tôi làm được thì tôi sẽ làm cho anh hết. Tuy nhiên, chuyện ấy thì không được. Sẽ có một lúc nào đó tôi để anh làm thế. Nhưng không phải bây giờ. Nếu anh thật lòng yêu tôi thì xin anh hãy kiên nhẫn đợi. Tôi sẽ cho anh tất cả. Tôi hứa đấy. Nhưng không phải bây giờ.”


Thế là họ tiếp tục duy trì mối quan hệ bất toàn đó. Không phải anh không thích những phút giây êm đềm được ôm ấp cậu trong tay như thế. Nhưng anh cần chuyện đó, anh cần cái cảm giác hai thân xác hoà hợp với nhau làm một, cần một sự kết nối rõ ràng giữa hai người họ. Đến được đó rồi thì, anh tin là, anh sẽ không còn luôn thấp thỏm lo sợ sẽ mất cậu như bây giờ nữa.

- Byakuran-san, anh đang nghĩ vẩn vơ gì thế? - Giọng nói của cậu lôi anh ra khỏi dòng suy nghĩ miên man – Đi thôi, xe tới rồi!

- Shou-chan lúc nào cũng công việc, công việc. Cậu chẳng quan tâm đến ta gì cả. – Anh mè nheo, đi theo cậu.

- Tôi có nhiều việc để làm. - “Và ai là người quẳng cho tôi đống giấy tờ điên rồi đó hả? Anh chứ ai?” Cậu nghĩ thầm.

- Maa~ Vậy thì Shou-chan sẽ đền bù cho ta ở trên xe mà, phải không?

Anh nói khi họ đến bên chiếc xe hơi đang chờ sẵn ở cửa. Cậu ném lại cho anh câu trả lời trước khi chui vào trong xe.

- Đừng có mơ!

Nhưng cậu không gạt đôi tay anh đi khi nó kéo cậu ngồi lên đùi anh, cũng không đẩy đôi môi anh ra khi nó âu yếm cổ cậu.





Cậu một mình trở về từ cuộc gặp. Byakuran đã được boss Gia tộc kia - một phụ nữ xinh đẹp và quyền lực tên Angela – mời đi ăn tối riêng. Đương nhiên là anh không thể từ chối. Đương nhiên là cậu phải để anh đi (sau khi đã tặng anh một cái liếc mắt đủ nhanh để không ai nhận ra và đủ lâu để anh phải rùng mình).

Angela, cậu ghi nhớ cái tên đó trong đầu, quay lại phòng làm việc để gửi đi một yêu cầu thu thập toàn bộ thông tin về cô ta và Gia tộc cô ta, rồi đi ngủ, không thèm đợi anh về. Cậu biết quá rõ rằng, với mỗi lời mời “ăn tối riêng” Byakuran đều biến thành một đêm đầy mê đắm để rồi không cô gái nào dứt ra khỏi anh được nữa. Và lần này, Angela – dù có nổi tiếng cứng rắn và sắt đá với cương vị boss của cả một gia tộc Mafia – cũng sẽ gục ngã trước Byakuran.

- Lại thêm việc để làm. - Cậu lẩm bẩm một mình, rồi vùi mặt vào chăn, cuộn tròn người lại và cố ngủ để xoa dịu cơn giận dữ đang gào thét trong người.





Cậu mơ màng chìm đắm trong một cảm giác ấm áp vô cùng dễ chịu. Nghĩ rằng đó là do chiếc chăn mềm mại đang quấn quanh người, cậu rúc sâu vào trong đó hơn. Nhưng rồi, cậu giật mình nhận ra “chiếc chăn” đang nhấp nhô nhè nhẹ như thở và thậm chí có cả âm thanh vang lên đều đặn như nhịp tim đập, thì cậu mở mắt…

…để thấy Byakuran đang ôm cậu vào lòng ngủ ngon lành. Anh ta chui vào đây từ bao giờ vậy?

Cậu cựa quậy, cố thoát ra khỏi vòng tay anh, nhưng thay vào đó, cậu lại làm anh thức giấc. Chớp đôi mắt tím mơ màng, anh mỉm cười khi thấy cậu đã dậy, nũng nịu dụi mũi vào tóc cậu.

- Chào buổi sáng, Shou-chan yêu quý ~

- Sao anh cứ phải mò sang đây vào lúc sáng sớm thế hả? - Cậu nhướng mày – Lại bỏ rơi người ta ở khách sạn trong khi cô ấy đang ngủ à?

- Shou-chan đang ghen. – Anh cười khúc khích – Nhưng thực ra ta đâu có làm gì đâu. Shou-chan luôn tưởng tượng ra những việc xấu xa nếu ta để cậu ấy một mình.

- Không phải thế. - Cậu đỏ mặt.

- Đúng mà ~

- Chính anh mới tà tên hư hỏng xấu xa ấy. - Cậu đẩy Byakuran ra khi thấy anh chuẩn bị hôn cậu - Lạnh lùng bỏ rơi người ta sau một đêm nồng nàn như thế, không sợ cô ấy giận sao?

- Nhưng nếu ta không làm vậy thì Shou-chan sẽ giận, rồi cậu ấy sẽ bỏ ta để đi với Spanner-kun, như cậu ấy đã từng làm trước đây.

- Đó là chuyện từ hồi đại học rồi! - Cậu càng đỏ mặt hơn nữa.

Anh cười khúc khích, hôn khắp gương mặt cậu, trong khi những ngón tay mềm mại bắt đầu luồn xuống dưới quần áo cậu, nhưng cậu đẩy anh ra để ngồi dậy, chui ra khỏi chăn. Anh ôm ngang lưng cậu, giữ lại.

- Buông tôi ra, Byakuran-san! Tôi còn phải đến phòng thí nghiệm.- cậu càu nhàu.

- Không, ở lại đây với ta đi~.

- Anh đã được ôm ấp một cô nàng nóng bỏng suốt đêm rồi còn gì nữa?

- Nhưng ta thích ôm ấp Shou-chan hơn.

- Vớ vẩn!

Cậu kiên quyết gạt anh ra, vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân và thay quần áo, lờ đi tiếng rên rỉ của Byakuran:

- Shou-chan thiệt là tàn nhẫn mà~

Cậu đáp lại bằng cách khoá cửa phòng tắm lại trước khi anh kịp lao vào đó. Anh bèn chui vào chăn, cuộn tròn người lại như một con sâu, nằm lì trên giường cậu không chịu dậy. Cậu mặc kệ, tự nấu bữa sáng, lẳng lặng ăn rồi đến phòng thí nghiệm.

Shou-chan giận anh thật rồi.




Sau ba ngày liên tục bị khủng bố bằng số lượng hoa hồng đỏ nhiều đến nỗi chất đầy cả một nhà chứa máy bay, Shouichi đã phải bỏ đi thái độ lạnh nhạt để chuyển sang cáu gắt.

- Làm ơn thôi đi, Byakuran-san! Anh có biết đống hoa khổng lồ ấy đáng giá bao nhiêu không?

- Nếu là để Shou-chan hết giận ta, dù có phải mua tất cả hoa hồng đỏ trên thế giới để tặng cho cậu, đối với ta cũng không thành vấn đề. – Anh vui vẻ cười.

Cậu bắt đầu thấy cơn đau đầu quen thuộc nổi lên ở hai bên thái dương. Làm ơn đi! Tại sao anh ta cứ phải như thế chứ? Chẳng lẽ Byakuran thật sự muốn cậu chết vì xấu hổ trước những lời xì xào bàn tán về “mối quan hệ thật sự của Irie Shouichi với boss Milliefiore” thì anh mới hài lòng sao?

- Nếu thế hãy dành số hoa hồng đó cho Angela của anh ấy! - Cậu nói - Tối nào hai người cũng thủ thỉ tâm sự với nhau qua điện thoại mà.

- Đó là bởi vì ta rấttttt cô đơn khi không được ôm ấp Shou-chan mỗi tối. – Anh bĩu môi như một cô gái đang hờn dỗi người yêu – Shou-chan tàn nhẫn quá đi mà ~

- Vậy sao?

Cậu nhíu mày, đặt một tập tài liệu lên bàn.

- Thế thì bởi vì tôi là một người tàn nhẫn, anh sẽ ký vào đây chứ?

Anh nhìn tờ lệnh yêu cầu mở một cuộc tổng tấn công, cùng với những thông tin cực kì chi tiết về hành động của Angela và gia tộc cô ta như nêu rõ lí do tại sao họ phải bị loại bỏ. Ngước lên Shouichi với đôi mắt ngây thơ nhất trần đời, anh hỏi bằng giọng của một đứa trẻ năm tuổi:

- Nếu ta ký, Shou-chan sẽ tha thứ cho ta đúng không?

Thay vì đáp, cậu nghiêng đầu và anh mỉm cười, cầm bút lên.





Anh trưng ra một khuôn mặt hờn dỗi sau khi nghe xong kế hoạch của cậu. Cái ý tưởng để báu vật vô giá của mình lọt vào hàng ngũ Vongola thật sự không làm anh thích thú chút nào.

- Ta không muốn chia sẻ Shou-chan với ai hết. – Anh rên rỉ - Ta muốn cậu là của mình ta thôi.

- Nhưng, Byakuran-san, nhẫn Vongola không còn nữa, anh biết mà.

- Đương nhiên là ta biết. Vậy nên ta đã phá hủy nhà Bovino để mang Bazooka 10 năm về cho cậu. Như thế còn chưa đủ sao?

Cậu thở dài khi anh đặt những nụ hôn lên khắp cổ cậu.

- Ta sẽ cô đơn lắm nếu không có Shou-chan ở đây. Ta không muốn Shou-chan rời xa ta đâu ~ - anh mè nheo

Nhưng cậu biết sau thái độ nhõng nhẽo trẻ con ấy là một sự ích kỉ khủng khiếp. Byakuran lúc nào cũng muốn độc chiếm cậu. Nếu anh không thể có cậu, sẽ không ai có cả. Từ hồi đại học, khuynh hướng này của Byakuran đã lọt vào mắt cậu. Và kể từ khi Milliefiore trở thành gia tộc hùng mạnh nhất Mafia, khuynh hướng ấy càng lộ rõ hơn bao giờ hết. Hiển nhiên, Byakuran không hề có ý định che dấu nó.

- Anh là đồ tham lam. - Cậu lẩm bẩm.

- Ta sẽ cân nhắc lời nhận xét đó. – Anh cười khúc khích, những ngón tay lang thang trên hông cậu – Nhưng Shou-chan hiểu rằng ta ghét phải chia sẻ mà. Nên cậu ấy sẽ đền bù cho ta bằng thứ gì đó, đúng không?

- Chuyện ấy và chuyện này khác nhau chứ. - Cậu gạt tay anh ra khỏi khóa quần mình.

- Tàn nhẫn quá~. – Anh hờn dỗi.

- Kiên nhẫn luôn là một đức tính tốt đấy, Byakuran-san.

- Ta nhất định sẽ bắt cậu đền vì đã buộc ta chờ lâu như vậy.

Cậu khẽ cười, và luồn tay vào mái tóc trắng của anh để đẩy nụ hôn sâu hơn nữa khi anh dịu dàng mơn trớn đôi môi cậu.

Cái ngày cậu chuẩn bị sang Nhật để chỉ huy căn cứ Melone, Byakuran đang lăn vòng vòng trên giường cậu, rên rỉ không dứt về việc anh sẽ chết vì cô đơn như thế nào nếu không có cậu. Shouichi lơ đi, và anh bĩu môi.

- Shou-chan tàn nhẫn quá đi ~

Rồi anh chụp cái chăn lên người cậu, quấn cậu vào đó, chỉ để chừa đầu cậu ra để anh có thể hôn cậu. Cậu càu nhàu, cố gắng thoát ra. Anh trườn lên lưng cậu, hôn vào gáy, và vòng tay quanh người cậu, thì thầm:

- Ta đã giết Shou-chan.

Cậu xoay đầu lại một chút để nhìn Byakuran. Anh mỉm cười, hôn má cậu:

- Ta đã giết Shou-chan của Ghost. Ở một tương lai khác.

Cậu im lặng. giọng anh lại tiếp tục vang lên.

- Cậu ấy đã bảo vệ Ghost khi ta định mang anh ta đi, nên ta đã giết cậu ấy. Ta ghét thấy Shou-chan yêu ai đó, dù người đó có là chính bản thân ta ở một tương lai khác đi chăng nữa. – Giọng anh vẫn thật dịu dàng – Ta muốn tình yêu của Shou-chan chỉ là của riêng mình ta thôi.

Cậu xoay hẳn người lại để đối mặt với anh, và nhìn vào mắt anh như thể đang xoáy vào thứ gì lạ lẫm lắm. Anh thấy bóng mình phản chiếu trong đôi mắt xanh ngắt ấy. Rồi cậu đẩy anh sang một bên để ngồi dậy, tới bên cánh cửa và tắt điện đi.

Vầng trăng ùa vào phòng với một thứ ánh sáng dịu nhẹ và mờ ảo. Cậu lướt đến bên giường bằng những bước chân khẽ khàng như mèo, và đứng yên đó nhìn anh. Đôi mắt cậu trong bóng tối trở nên sâu thẳm và trong vắt đến lạ lùng.

Cậu im lặng nhìn anh như thế một lúc, rồi nhẹ nhàng cởi quần áo, tựa côn trùng lột xác. Cậu trút bỏ trang phục một cách yên tĩnh lạ thường, thậm chí không cả tiếng sột soạt của vải. Anh muốn nói gì đó, nhưng miệng anh khô khốc. Anh nhìn đăm đăm vào cậu khi mảnh vải cuối cùng trên người cậu rơi xuống sàn nhà, và cậu để lộ toàn bộ thân thể trước mắt anh. Ánh trắng tuôn chảy khẽ khàng trên những đường nét của cậu, những mãng tối sáng chập chờn tinh tế hoà quyện, xen kẽ lẫn nhau, khiến cho cậu trở thành thứ gì đó dường như mong manh và vô thực. Tựa hồ như cậu không hề tồn tại ở đó, mà đang ở cách anh cả ngàn năm ánh sáng. Vẻ đẹp ấy không phải vẻ đẹp của con người, không thể là vẻ đẹp của con người. Đó là thân thể mà anh vẫn thường vuốt ve bên dưới lớp áo quần, nhưng giờ đây anh tự hỏi phải chăng những cảm giác nơi đầu ngón tay anh không thật, phải chăng xúc giác của anh đã đánh lừa anh?

Anh nhìn vào mắt cậu, nhưng anh không đọc được gì trong nó. Đôi mắt cậu, hai ô cửa sổ mở ra một thế giới hoàn toàn tách biệt và xa xôi. Gương mặt cậu hoàn toàn phẳng lặng như mặt hồ buổi sớm. Thậm chí không cả sự run rẩy e ấp của bờ môi.

Cậu phơi bày thân thể trước mắt anh như thế một lúc, rồi lặng lẽ mặc lại quần áo và chui vào chăn, yên lặng nằm bên anh.

- Tại sao? – Anh hỏi khẽ.

Cậu đặt một ngón tay lên môi anh, rồi dịu dàng ôm lấy anh, nhắm mắt lại.





Anh vừa ăn kẹo dẻo, vừa nghe cậu đọc báo cáo. Giọng cậu đều đặn và hơi có vẻ buồn ngủ, vì hiện giờ tại Nhật đang là một giờ sáng. Gương mặt cậu vẫn bình thản như mọi khi, dường như không còn sót lại chút gì của vẻ huyễn hoặc vào đêm trăng đó nữa. Cậu bỗng dừng lại.

- Byakuran-san, anh có đang nghe tôi không thế?

- Thì ta đang nghe mà.

- Vậy thì tại sao anh cứ nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt không-trong-sáng đó?

- Ta chỉ đang nhớ lại việc cậu đã làm vào cái đêm trước khi cậu sang Nhật thôi.

Cậu không hề đỏ mặt. Thay vào đó, anh thấy cái gì như là một nụ cười thoả mãn lướt qua trên môi cậu, nhưng nó vụt tan biến.

- Làm ơn tập trung vào, Byakuran-san! Leonardo Lippi đã đến đó rồi chứ?

- Rồi. – Anh cười khúc khích – Đúng như cậu đoán, Shou-chan. Rokudo Mukuro - dưới cái lốt Leonardo – không hề hay biết mình đang bị lợi dụng. Hắn thâm nhập vào máy tính của chúng ta bằng mật khẩu cậu đưa và đã gửi thông tin về căn cứ Melone cho Vongola.

- Họ sẽ sớm tới đây. - Cậu lẩm bẩm.

- Vậu ta sẽ làm gì với tên Mukuro đó bây giờ, Shou-chan? Hắn hết giá trị sử dụng rồi. À, có lẽ ta sẽ tiến hành một cuộc thí nghiệm nho nhỏ. – Anh vui vẻ nói - Cậu nghĩ sao, Shou-chan, nếu ta nhốt Mukuro vào căn phòng có kết giới mà ta và cậu đã cùng dựng nên, rồi giết hắn? Ta nghe nói Mukuro bất tử. Đây có lẽ là dịp tốt để kiểm tra điều đó.

Bỗng một ý tưởng thú vị nảy ra trong đầu anh. Anh mỉm cười:

- Mà ta thấy Mukuro có một con mắt đỏ rất đẹp…

Nụ cười của anh đạt tới một đỉnh cao mới khi anh tiếp tục.

- Cậu thích màu đỏ phải không, Shou-chan?





Mukuro thét lên khi những ngón tay trắng muốt đâm sâu vào hốc mắt hắn, và móc ra con mắt đỏ rực. Hắn khuỵu xuống, đưa tay bịt chặt lấy hốc mắt trống rỗng đang không ngừng chảy máu, nhưng vẫn kiên quyết không để lộ ra bất cứ biểu hiện nào của sự đau đớn. Byakuran không quan tâm. Gương mặt anh gần như sáng bừng lên bởi một nụ cười khi anh say sưa ngắm con mắt đỏ trên tay.

- Màu sắc thật tuyệt vời! Quả là đẹp đẽ như ruby vậy. Hẳn là cậu ấy sẽ thích nó lắm!

- Ta không biết ngươi lại hứng thú với việc móc mắt người khác làm quà tặng đấy, Byakuran.

Anh quay lại, vui vẻ nói:

- Ngươi biết không? Ta cá là Shou-chan sẽ vô cùng hài lòng khi nhận được món quà này.

Nụ cười của anh rộng thêm một chút trước khuôn mặt sửng sốt tột độ của Mukuro.

- Cậu ấy rất thích màu đỏ.

Ngay sáng hôm sau, trong căn cứ Melone tại Nhật, Shouichi tỉnh dậy với một đống quà ở đầu giường: Một chiếc hộp nhỏ trắng muốt đính ruy băng đỏ, cùng một bó hoa hồng đỏ khổng lồ, kèm theo tấm thiệp đề tên người gửi là Byakuran.





Anh ngáp dài. Sau khi xử lí Mukuro, anh chẳng còn việc gì để làm ngoài chờ đợi. Thật là chán! Cực kì chán! Nhưng thay vì nghĩ cách đánh bại Vongola (một điều mà anh chắc chắn sẽ thành công), anh nghĩ về Shou-chan yêu quý của anh. Anh vẫn còn ngẩn ngơ không thể nào hiểu được hành động của cậu đêm đó. Anh nằm trong căn phòng đã-từng-là-phòng-cậu, trên chiếc giường họ thường chia sẻ với nhau, trong bóng tối, và tưởng tượng ra hình bóng cậu. Tưởng tượng ra từng đường nét làm bằng ánh trăng hoà quyện với bóng đêm của cơ thể cậu. Tưởng tượng ra đôi mắt trong veo thăm thẳm và gương mặt phẳng lặng đến lạ kì của cậu. Cậu không còn là Shou-chan anh có vào những năm đại học nữa. Dưới lớp quần áo, cơ thể cậu đã bí mật đổi thay. Mọi đường nét mũm mĩm trẻ con đã bị loại bỏ hết để thay vào đó bằng da thịt của một thanh niên trưởng thành. Giống như con sâu trút bỏ lớp vỏ xấu xí để hoá thân thành cánh bướm lộng lẫy tuyệt vời. Và anh tự hỏi, không biết đến lần thứ bao nhiêu, là phải chăng cảm nhận nơi đầu ngón tay lâu nay đã đánh lừa anh? Anh không hề nhận ra cậu đã thay đổi nhiều đến thế. Vì thế, đêm đó, khi cậu hoàn toàn trần trụi trước mắt anh, anh đã choáng váng hoàn toàn. Vẻ đẹp lúc ấy của cậu quá hoàn hảo đến mức nó khống chế mọi suy nghĩ của anh. Anh chỉ biết ngây người ra ngắm nhìn cậu như thế cho đến khi cậu mặc lại quần áo, chui vào chăn nằm bên anh.

Anh chỉ tạm thời gạt được những ám ảnh về cậu khi tập trung vào Choice. Nhưng suốt trận đấu, tâm trí anh vẫn chỉ hướng về cậu. Hiển nhiên, cậu tham gia Choice là để củng cố thêm sự tin tưởng của Tsunayoshi với mình, và không phải anh không thích thấy cậu tả tơi như vậy. Nhưng nụ cười của anh tắt lịm khi Kikyo tấn công Shou-chan vô cùng yêu quý của anh. Anh ghét cái ý tưởng có một vết sẹo trên thân thể cậu, khi mà anh đã nhìn thấy nó hoàn mĩ đến thế nào.

Anh biết rằng, sau cùng, đó sẽ là phần thưởng vô giá cậu dành cho anh.

Vì Shou-chan vô cùng yêu quý của anh không bao giờ thất hứa mà.





Tsuna thức dậy với không khí cực kì náo loạn. Yamamoto trông vẫn lạc quan, dù nụ cười hơi gượng. Gokudera đang cáu gắt, còn Gamma mang vẻ mặt nghiêm trọng.

- Có chuyện gì vậy?- cậu hỏi

- Shouichi biến mất rồi. – Gamma thông báo – Chúng tôi đã tìm quanh khu vực này, cả trong rừng nữa, nhưng không thấy cậu ấy đâu, chỉ thấy đôi nạng bị vứt chỏng chơ trong một bụi cây.

- Sao cơ? – Tsuna tái mặt - Với tình trạng thương tích đầy người như vậy, lại không có nạng, cậu ấy có thể đi đâu được chứ?

- Nếu đã tìm khắp nơi mà không thấy, chỉ còn một khả năng duy nhất…- Reborn lên tiếng

- Không lẽ…

- Shouichi đã bị bắt cóc.

- Byakuran ư? - Cậu kêu lên sợ hãi.

- Rất có thể. Xét cho cùng, Milliefiore đang ở bên kia cánh rừng, không cách xa chúng ta là bao.

- Tên khốn Byakuran đó thật hèn hạ! – Gokudera rít lên - Chắc chắn nếu hắn thua trong trận chiến cuối cùng này, hắn sẽ lấy Shouichi ra để uy hiếp chúng ta.

- Nếu vì mục đích đó, thì quả thực Shouichi là một mục tiêu lí tưởng cho Byakuran. – Reborn trầm tư - Cậu ấy không hề có nhẫn hay hộp, lại đang bị thương. Chỉ cần dụ cậu ấy rời khỏi chỗ này, là Byakuran đã có thể dễ dàng thực hiện mục đích của mình.

Tsuna rùng mình khi nghĩ tới số phận của Shouichi. Liệu cậu ấy có toàn mạng trong tay Byakuran? Byakuran sẽ làm gì với cậu ấy?

- Tuy nhiên, mục tiêu hàng đầu của chúng ta bây giờ là tập trung vào trận chiến trước mắt. – Reborn ra lệnh - Những ai tham chiến, hãy chuẩn bị sẵn sàng. Những người còn lại tản ra tìm Shouichi.

- Reborn… - Giọng Tsuna run rẩy - Liệu cậu ấy có…

- Đừng lo, Tsuna! – Yamamoto cố làm cậu phấn chấn - Rất có thể Shouichi bị mộng du nên đi lang thang đâu đó thôi. Cậu biết là cậu ấy có tài vừa ngủ vừa thay đồ mà.

- Ư…ừ…Có thể… - Tsuna gượng đáp, cố gạt đi viễn cảnh khủng khiếp của việc Shouichi rơi vào tay Byakuran trong đầu.

Shouichi, cậu đang ở đâu?





- Trận chiến bắt đầu rồi, Shou-chan. Cậu không muốn xem sao?

Anh phá vỡ nụ hôn và hỏi cậu khi những âm thanh dữ dội bắt đầu vọng lại từ cánh rừng phía xa xa. Cậu bình thản ngồi trên đùi anh, như thể đó là vị trí tất nhiên của cậu. Ngón tay chơi đùa với những lọn tóc mai trắng xoá của anh.

- Sao phải xem khi đã biết trước kết cục chứ?

- Shou-chan tàn nhẫn quá đi ~ - Anh cười khúc khích, hôn cậu – Nhưng ta lại bị mê hoặc bởi điều đó đấy.

- Này này, đừng vội vàng thế! - Cậu nhẹ nhàng gạt tay anh ra khỏi thắt lưng mình - Chuyện ấy và chuyện này khác nhau chứ.

Byakuran bĩu môi hờn dỗi, và cậu cười khẽ:

- Anh ta dễ thương hơn anh nhiều đấy, Byakuran-san.

Cậu chìa tay ra trong không khí, và một bàn tay khác đỡ lấy tay cậu. Đôi môi mềm mại áp lên mu bàn tay Shouichi, âu yếm làn da nơi đó. Ghost quỳ trên đất, mái tóc trắng xoã dài, đôi mắt tím nhắm lại trong khi anh hôn tay cậu. Cậu vuốt má Ghost, và Byakuran gậm nhấm vành tai cậu như một cách để gây sự chú ý.

- Nếu Shou-chan tiếp tục dịu dàng với Ghost như thế, ta sẽ ghen tị đấy ~

- Byakuran-san…

Cậu khẽ khàng gọi, rồi im lặng chờ. Anh chăm chú nhìn cậu. Ghost mở mắt, hướng về phía Shouichi.

- Anh sẽ làm tất cả mọi thứ vì tôi chứ?

Gương mặt cậu phản chiếu trong hai đôi mắt tím ngắt đẹp mê hồn người. Cậu và chỉ một mình cậu.

- Tất nhiên rồi, Shou-chan.

Và cậu mỉm cười. Nụ cười tuyệt đẹp đến mức tưởng như khiến tim anh ngừng đập.





Tsuna ngây người ra, sững sờ và đau đớn khi Byakuran xuất hiện trên bầu trời, với Ghost bên cạnh. Quan trọng hơn tất cả, Shouichi nằm trên tay anh, trong bộ đồng phục của Sáu loài hoa Đưa tiễn. Cậu trông hoàn toàn bình thản, không hề đau đớn hay sợ hãi khi cái cách mà Byakuran bế cậu chẳng khác nào đang nâng niu một báu vật vô giá. Đôi môi Tsuna run rẩy như thể muốn gào lên “Tại sao, Shouichi?”, nhưng không một lời nào thoát ra cả. Chỉ có đôi mắt nâu mở to trong đớn đau cùng cực. Shouichi nhìn cậu, rồi nhẹ nhàng ra lệnh:

- Kết thúc đi, Ghost!

Và luồn tay vào mái tóc trắng của Byakuran để kéo anh chìm vào một nụ hôn dài.





Đêm đó, trên giường Byakuran, trong khi vuốt ve làn da mềm mại nơi tấm lưng trần của cậu.

- Cậu hài lòng chứ, Shou-chan?

Uni đã trở lại thành một con búp bê xinh đẹp vô hồn. Tsunayoshi cũng những người bạn của cậu ta giờ đã được tiễn đưa sang một thế giới khác. Anh đoạt lấy toàn bộ nhẫn Vongola như chiến lợi phẩm, và hoàn tất Tri-ni-sette. Còn bây giờ, anh đang say mê chiêm ngưỡng phần thưởng cuối cùng của mình.

Cậu nằm sấp, đẹp và tĩnh lặng như một tác phẩm nghệ thuật, mái tóc đỏ xoã ra trên gối, đôi mắt xanh khép kín như một nụ hoa mùa đông. Nhưng anh biết là cậu không ngủ. Cậu chỉ đang đợi. Anh hài lòng ngắm nhìn đôi vai thon thả, đường cong kiều diễm từ thắt lưng xuống hông, trong khi đặt tay lên nơi từng là vết thương của cậu.

- Không để lại một chút dấu tích nào, phải không?

Cậu gật. Anh cúi xuống và để đôi môi mình lang thang khắp lưng cậu.

- Nếu ta mà phát hiện một vết sẹo nào trên thân thể cậu, thì dù nó chỉ nhỏ bằng đầu mũi kim, ta cũng sẽ giết sạch lũ bác sĩ đó.

Cậu tiếp tục im lặng. Anh cắn nhẹ vành ta cậu, cười khúc khích.

- Ta cảm thấy chúng ta chứ như “Người đẹp và quái vật” ấy. Cậu có thấy thế không, Shou-chan?

- Tôi không phải người đẹp. - Cậu lẩm bẩm.

- Hiển nhiên là như thế rồi. – Anh cười.

Những ngón tay anh bắt đầu mơn man vùng da nhạy cảm trên đùi cậu. Cậu thở dài thật sâu, nghiêng người lại khi anh bắt đầu tiến xa hơn nữa. Trong bóng tối, đôi mắt cậu sâu thẳm và trong vắt đến lạ lùng. Gương mặt cậu hoàn toàn phẳng lặng như mặt hồ buổi sớm.

Thân thể cậu ấm áp và mời gọi anh bằng những từ ngữ vô thanh. Đôi môi cậu tự nguyện hé mở để đón chào anh. Anh dịu dàng khám phá cậu trong bóng tối. Cậu im lặng không nói một lời.

Nhưng khi anh bắt đầu vào trong cậu, cậu mím môi lại và cơ thể căng cứng lên vì đau đớn.

- Đau à?- anh dịu dàng hỏi.

Cậu lặng lẽ gật đầu. Màu đỏ bắt đầu ửng lên trên hai gò má cậu. Anh mỉm cười hài lòng. Anh biết điều đó khẳng định rằng anh chính là người đầu tiên của cậu. Người đầu tiên và cũng là người cuối cùng hoàn toàn có được cậu. Anh hôn cậu cho tới khi cơ thể cậu thả lỏng ra, mới từ từ tìm thật sâu vào trong cậu, rồi thả mình chuyển động chuyển động chậm rãi và nhẹ nhàng. Những tiếng rên rỉ nhỏ bắt đầu thoát ra từ đôi môi cậu. Anh say mê tận hưởng chúng như lắng nghe một khúc nhạc êm ái, cảm thấy khoái cảm dâng đầy bên trong cậu, và cuối cùng bật ra thành một tiếng kêu khi cậu tới, cơ thể giật khẽ và co thắt, đón nhận tất cả của anh vào khi cũng cùng lúc đó, anh ra trong cậu.

Anh không bao giờ quên được gương mặt cậu khi ấy. Gò má cậu đỏ bừng lên vì khoái cảm, đôi mắt tràn ngập niềm hạnh phúc vô cùng.

Và cậu mỉm cười.

Đó là nụ cười thoả mãn tột độ. Nụ cười cực kì sung sướng vì đã có được cái mình ướt ao, khao khát bấy lâu nay,

Vươn tay lên, cậu kéo anh xuống, hôn anh say đắm.

Và anh hiểu, con quái vật tàn nhẫn mà đẹp đẽ vô ngần đã hoàn toàn có được anh giữa đôi tay mảnh mai của nó. Nó đã lặng lẽ tết một sợi chỉ đỏ, quấn quanh ngón tay út anh vào một đêm trăng. Và giờ đây, khi nó đã nhẹ nhàng thắt chiếc nút cuối cùng, anh sẽ không bao giờ thoát ra được nữa.

Cả anh và nó đều biết rằng anh đã hiểu rõ như thế từ lâu. Anh đã mỉm cười nhìn nó tỉ mẩn tết từng chút một, để nó quấn sợi chỉ quanh ngón tay anh, và giúp nó siết chặt nút thắt lại.

Bởi anh yêu nó, say mê nó, thèm khát nó đến cùng cực. Con quái vật tàn nhẫn nhưng đẹp đẽ vô ngần ấy.

- Cậu hài lòng chứ, Shou-chan?

Anh thì thầm. Cậu đặt một ngón tay lên môi anh, khoá kín mọi từ ngữ.

Nụ cười của cậu đã hơn cả một câu trả lời.




End
22h10’, 29/10/10



A/N: Sau rất nhiều lần vật lộn thì cuối cùng cảnh cuối đã ra như vậy. Miêu tả cái cảnh cuối thật là khó =”=, vì nó không được quá đen tối nhưng cũng không được trong sáng, và phải có cái gì huyễn hoặc một tí. Yaoi, nhưng thật sự là không có miêu tả gì nhiều. Vam không muốn dùng kiểu miêu tả kĩ càng cặn kẽ vì nếu người đọc không quen thì có thể thấy ghê. Lần đầu chuyển sang thể loại Yaoi, nên nếu có gì sai sót mong mọi người chỉ bảo. Vam nghĩ là cái fic này cực kì vô lí, vì làm gì mà anh Lan suốt ngày cặp kè bên Sâu, sờ mó các kiểu mà lại chịu đựng được mấy năm liền cơ chứ =)), nhưng đây là fanfic của vam, nên mọi chuyện thế nào đều là do vam quyết định nhé mọi người =)). Thật sự không nghĩ rằng mình đã làm tốt, dù đã cố gắng hết sức rồi *lết thân tàn ra đi* NHỚ REVIEW NHÉ, MỌI NGƯỜI!!!

Tái bút: Tsundere là ngoài cứng trong mềm, thế ngoài mềm trong cứng thì gọi là gì? :hoi:[wow][/wow]


Chữ ký của vampire15

Tài sản của vampire15


_Vincent 13elieve_
_Vincent 13elieve_
Hiện:
Boss Cờ bạc
Tổng số bài gửi : 251
Euro : 7133
Giới tính : Nữ
Gia tộc : Arcobaleno - Vongola
Ring : Rain Pacifier - Eighth Element
Age : 27
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfic] Beautiful monster [Fanfic] Beautiful monster EmptyTue Jul 12, 2011 5:17 pm
post nhầm chô rồi cậu ơi
*lóc cóc vác sang box fanfic*


Chữ ký của _Vincent 13elieve_

Tài sản của _Vincent 13elieve_


Rikugou
Rikugou
Hiện:
Member
Member
Tổng số bài gửi : 759
Euro : 793
Giới tính : Nữ
Gia tộc : Vongola - Varia
Ring : Rain Ring (cấp B)
Age : 29
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfic] Beautiful monster [Fanfic] Beautiful monster EmptyTue Jul 12, 2011 6:37 pm
sao không thấy hình đâu hết dậy ?????? [Fanfic] Beautiful monster 1860791280


Chữ ký của Rikugou

Tài sản của Rikugou


Mishera
Mishera
Hiện:
Member
Member
Tổng số bài gửi : 110
Euro : 400
Giới tính : Nữ
Age : 24
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfic] Beautiful monster [Fanfic] Beautiful monster EmptyMon Dec 19, 2011 6:48 pm
Giọng văn mượt mà nhẹ nhàng dẫn dắt độc giả qua từng tình tiết, từng chút một khiến cho mọi thứ được khắc ghi vào lòng, khiến cho độc giả cảm nhận được những cảm xúc của nhân vật nhưng hông làm mờ đi các tình tiết khác hay làm người khác cảm thấy dài dòng.

Fic nhẹ nhàng nhưng ngọt ngào và sâu lắng cũng như một chút gì đó lạnh lùng. Đến cuối cùng khi kết thúc, fic lại làm cho em cảm thấy như có một tấm màn đen đầy bí ẩn bao trùm lấy nó.

Fic thật sự rất hay, ngoại trừ điều đó ra em không biết phải nói gì khác.

Chúc chị một tuần học và làm việc vui vẻ.

Addio~


Chữ ký của Mishera

Tài sản của Mishera


Sponsored content
Hiện:

Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfic] Beautiful monster [Fanfic] Beautiful monster Empty



Chữ ký của Sponsored content

Tài sản của Sponsored content

[Fanfic] Beautiful monsterXem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang
* Viết tiếng Việt có dấu là tôn trọng người đọc.
* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn là tôn trọng người viết.
* Thực hiện những điều trên là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm a/A trên phải khung viết bài
Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Kateikyoushi Hitman Reborn! Fans-club :: 

Trụ sở chính

 :: 

Trụ sở

 :: 

Recruitment

 :: 

Fanfiction tự viết

-
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất