| Hikiiru Yurie Member
| Giới tính :
|
| | Tiêu đề: Title: The Blue Storm, Hikiiru Yurie coming!!! Tue Aug 30, 2011 9:11 pm | | | | | | | Beta Reader: Airing Title: The Blue Storm, Hikiiru Yurie coming!!! ( Vì chẳng nghĩ ra được cái tựa nào cho ra hồn Nghĩ nôm na thì cứ dính tới Yurie là có rắc rối và phá hoại rồi )
Author: yuri_rella, cứ gọi là Yu hay Safaia-chan đều được.
Disclaimer: Tất cả nhân vật thuộc về Amano-sensei ( nhưng trong fic này họ sống chết,cặp kè ra sao là quyền của Yu ) và 1 số OC của Yu.
Pairing: 18( Hibari Kyouya ) X OC ==> 17 ( Hikiiru Yurie ) X 12 ( Dino Cavallone ) <==Thiên hạ đồn đây là số của Dino-san.
Rating: 14+ ( Nhưng chắc có vài chuyện 15+ trong fic )
Status: Đang tiến hành.
Note: ĐỘ TỰ SƯỚNG + DÌM HÀNG khá là cao!!! Có khi… nó bị liệt vào danh sách văn hóa phẩm… bựa cũng nên XD!!! Khi đọc fic của Yu, nếu là những người có tâm hồn “chong” sáng thì nên thắt dây an toàn chỗ ngồi , còn ai là fan của 18-san hay Dino-san thì tốt nhất đừng quá khích mà ném tạ Yu nhá! ( Có nhiều cảnh bị dìm hàng và những cảnh *ba trấm* lắm!! )<== nhất là các fangirl . Và cuối cùng,do cách hành văn có nhiều cái sai sót nên có lẻ sẽ khiến cho fic ko được hay lắm,mọi người đọc có thể góp ý cho Yu, nhắc luôn là nếu có gì mạo phạm hay trùng ý tưởng,Yu vô cùng xin lỗi và Yu thề là không “chôm chỉa” của bất cứ ai. Nhắc lun,Fic của Yu là của Yu,ngoài Yu ra không ai được quyền post truyện của Yu ra trang web khác (Phải xin phép mới được!!).Cảm ơn nếu bạn tôn trọng YU.
Genres: Romantic (+Shounen), comedy, ecchi,…
Summary: Bối cảnh diễn ra vào năm các thành viên Vongola đã lên cấp 3, một thành viên mới gia nhập dẫn thêm một mớ RẮC RỐI - cô cũng là Boss của một gia tộc có quan hệ mật thiết với Vongola… Chi tiết sẽ kể sau :”>
Storm 1: Trở về Câu chuyện được mở màn bằng một buổi sáng ngày cuối tuần đẹp trời,chim hót líu lo…
Sẽ là một khung cảnh tuyệt vời nếu như không có ai nhìn thấy cái cảnh tượng khó đỡ ở trước cổng một căn biệt thự. Ở đó, một người con gái và một đám đàn ông đang nói chuyện gì đấy có vẻ khá căng thẳng. Nắng ban mai chiếu nhẹ lên mái tóc xoăn bồng bềnh của cô gái làm nó càng thêm rạng rỡ màu bầu trời.
… Phải… không ai khác… cô ấy chính là YURIE.
_ Này, tôi đã nói là xin lỗi rồi mà. –Yurie nhìn đám đàn ông cao hơn cô gần một cái đầu nói.
_ Chuyện này mà xin lỗi là xong hả?! Con bé kia?! – Một tên đứng ngoài cùng bên trái quát vào mặt cô đồng thời chỉ vào tên đứng giữa.
… Cái tên đứng giữa đó… người ngợm cực kì bẩn thỉu, hôi hám, vương vãi từ mặt xuống chân vài mẫu rác… và… có một cái BỊCH RÁC “an tọa” trên đầu…
_ Cái đó chẳng qua chỉ là sơ ý thôi, vì xe chở rác gần chạy mất rồi nên tôi mới đánh liều ném nó về hướng chiếc xe… Yurie nhìn “nạn nhân” của cái tính “xớn xác” của mình rồi trả lời: _ Mà, cũng tại mấy người đi đứng không chịu nhìn, bình thường thấy người ta ném cái gì đó thì lo tránh đi, tự nhiên đứng đực đó rồi lại lãnh hết!
_ Còn trả treo nữa hả? Biết Đại ca của bọn ta sắp đi hẹn hò không? Đây chính là bộ vest rất đắt tiền đấy!!!!!– Tên đứng bên phải cạnh tên được gọi là “Đại ca” lên tiếng.
_ Ôi dào, cái bộ đồ đáng có mấy đồng còm này thì là gì? – Yurie phì cười, xua tay rồi nói tiếp:_ Nếu muốn tôi có thể bồi thường một bộ đẹp hơn bộ này, thế được chưa?
_ Nói gì hả? Tưởng bồi thường là xong à?! Cô có biết nó đã làm cho ta trễ hẹn không hả? Rồi người yêu của ta sẽ bỏ ta… rồi ta lại cô độc… rồi ta sẽ trở thành con kiến… (?!)… Tóm lại… không thể nào mà bồi thường đơn giản như vậy được!!! – Tên Đại ca rú lên, trỏ ngón tay vào Yurie.
_ Chứ giờ các người muốn gì? _<< Nổ vừa thôi cha! Mặt ông có Frankenstain dám hẹn hò thì có! >> – Yurie lầm bầm, cô cảm thấy hơi khó chịu.
_ Hè hè hè… (?!) cách duy nhất để chuộc được lỗi lầm của cô là phải hẹn hò với ta(!), sau đó thì vào khách sạn cùng ta một đêm… – Thằng mất nết Đại ca cười nham nhở.
… Rồi thằng mất nết đó đưa tay lên toan chạm vào người cô thì… [BỘP!!]
Mặt hắn ta lãnh nguyên một cước của Yurie. Xem ra sức chịu đựng cửa cô đã tới giới hạn rồi. (Và cũng do cô ghét ai chạm vào người cô nếu không có sự cho phép của mình.) Khi thằng Đại ca lãnh một cước rồi ngã phịch xuống đất, Yurie mặt tối sầm nói:
_ Tên khốn…!!! Bà đây nhịn đủ lắm rồi nhé!!!! Dám động vào người Bà à, muốn về với tổ tiên hả?? – Sát khí bốc lên ngùn ngụt.
_ Ca… cái… cái con nhỏ này… mày dám… – Thằng đứng ngoài cùng bên trái hoảng hốt, lắp bắp.
_ Chết tiệt, giết nó cho tao!!!! – Thằng đại ca lồm cồm bò dậy, hét.
Nghe lời thằng đại ca, mấy thằng còn lại xông tới chỗ Yurie toan đánh cô thì… đột ngột khựng lại, mặt thằng nào cũng tái mét. Đằng sau Yurie sừng sững một toán người mặc vest đen, ai cũng to như núi, mặt mũi thì cực kì ngầu, một người trong số đó cất tiếng hỏi:
_ Có chuyện gì với Đại Tiểu Thư của chúng tôi sao?
Đám đó run như cầy sấy, cũng muốn chạy biến mất nhưng thằng Đại ca sĩ diện hão lại tiếp tục ra lệnh. Hắn quát
_ Chúng mày làm gì mà co rúm lại thế hả?! Xông vô rồi xử lí cái đám đó đi!!! Xong tao trọng thưởng!!!! – Hắn cũng có vẻ cuống quýt lên lắm rồi.
_ Làm gì mà tụ tập ở đây thế hả? – Một giọng nói trầm đến lạnh người cất lên.
Đám “tạp nham” + Đại ca vô dụng với Yurie cùng hướng về phía giọng nói đó. Và… đó là một cậu con trai dáng người mảnh khảnh, tóc đen cùng với cặp mắt xếch sắc lạnh, đang từ từ tiến về phía đám “tạp nham” kia. Đó chính là Hội trưởng Hội Kỷ Luật- Hibari Kyouya khét tiếng cả thị trấn Namimori. Yurie nhìn cậu trai đó, có một cảm giác gì đó thoáng qua cô, khó tả…
_ Sao lại làm ồn vào buổi sáng như vậy hả? Muốn ta cắn cho chết không? – Hibari đe dọa.
_ Thằng nhãi!!! Đây không phải chỗ cho cái thứ du côn nửa mùa như mày xen vào đâu!!!! – Một thằng trong đám “tạp nham” đó liều mạng xông thẳng tới Hibari. Ôi thôi, quả là điếc không sợ súng!! Chưa kịp làm gì thì tên sấu xố đó đã nằm đo đất với khuôn mặt bị biến dạng nghiêm trọng, (!) mà thủ phạm không ai khác chính là Hibari… Những thằng còn lại quá sợ hãi nên đã vắt giò lên cổ mà chạy, bỏ lại bạn mình nằm đó “sống chết mặc bay”…
_ Ái chà, được cái chạy… nhanh thật đó!!! Kukuku… – Yurie đưa tay lên che trán, nhìn mấy tên đó chạy hớt hải mà cười rúc rích.
_ Cả các người nữa! Các người cũng là một phần của vụ ồn ào này. – Hibari giương tonfa lên rồi quay qua phía Yurie.
_ Hya? Này này, tôi không làm gì cả! – Yurie giơ hai tay lên xua xua tỏ ý phản đối.
Nhưng “ông thần” đó trước giờ có nghe ai =_=!! Yurie vừa nói dứt câu là Hibari đã lao tới vung tonfa vào thẳng mặt. [Keng!] Chiêu thức rất nhanh nhưng nó đã bị chặn lại bởi một cây quạt sắt, Yurie đã kịp thời rút nó ra và đỡ được đường tonfa nguy hiểm đó.
_ Chậc, tôi đã nói là không có làm gì hết mà! – Yurie nói, xong rồi hất Hibari ra, theo quán tính, Hibari cũng bật ra thêm vài bước.
_Wao. – Hibari cảm thấy hơi thích thú, có lẽ anh đã tìm thấy một con động vật ăn cỏ mà anh muốn cắn cho chết! Anh cười, một nụ cười chẳng tốt lành gì. Còn Yurie, hình như cô hơi khó chịu.(Đã nói là không muốn đánh nhau ở đây cơ mà!)
… Midori tanabiku… namimori no… – Hibari đang tính xông vô thì chuông điện thoại của anh reo lên, anh khựng lại và suýt chút nữa là… dập mặt.
_<< Thể loại nhạc gì thế này? >> – Yurie thầm nghĩ trong đầu khi nghe thấy nhạc chuông của Hibari, mặt cô nghệch ra. ==> =A= ;
_ Gì đấy? – Hibari rút điện thoại ra, anh gằn giọng.
_ Thưa, Kyou- san, chúng tôi đã tìm ra… – Đầu dây bên kia đáp. Có lẽ đó chính là Kusakabe- phó Hội trưởng.
_ Vậy sao? Ta biết rồi… – Hibari nói rồi dập máy. _ Tạm tha cho các ngươi, ta có việc. – Anh vừa nói vừa quay đầu đi, biến mất hút. Hẳn là chuyện gì đó quan trọng lắm nên anh mới có thể “tha” cho cái đám ăn cỏ kia. Hibari không biết rằng… chỉ trừ lần này, về sau, dù anh có muốn nhìn thấy hay không khuôn mặt con nhỏ đó thì anh cũng bắt buộc phải thấy, Yurie đã đeo thì không tha đâu. < Kukuku >
… Một thoáng im lặng… nhóm người mặc áo vest đen và Yurie nhìn về phía Hibari đã biến mất hút.
_ Thật là… Boss làm gì mà sáng ra đã gây phiền phức thế? Mấy việc đó cứ để cho chúng tôi làm. – Một người trong đó nói, trên mặt ông ta có vài giọt mồ hôi chảy nhẹ.
_ Gì chứ? Tôi chỉ muốn giúp mọi người thôi mà. – Yurie quay đầu đi vô biệt thự, một tay đưa ra đằng sau đầu gãi gãi và thở ra một hơi dài.
_ << Boss càng làm cho chúng tôi mệt hơn thì có! >> – Cả nhóm người đó cùng chung một ý nghĩ
_ Mà… chuyện lâu đài ở bên Ý ấy, Boss đã giải quyết xong rồi à? – Người thuộc hạ đó hỏi Yurie.
_ Hừm… Vẫn chưa!!! – Yurie bực mình, cô gắt lên. _ Cái đám Varia đó, thật cố chấp! Do chúng mà tôi đã trễ mất ngày đi học của mình!!!
_ Cái này là do lỗi của nhà Vongola đó, đáng lí ra họ không nên trao tòa lâu đài đó cho Varia, chuyện này đã là vi phạm chỉ lệnh… – Người thuộc hạ đó nói, có vẻ bất bình.
_ Cũng khó trách Đệ cửu và những người đời trước, vì gia tộc ta đã không có con gái trưởng từ thời đệ thất… họ quên cũng là lẽ thường… – Yurie thở hắt một hơi dài. _ Mà… cái đám lì lợm đó cũng không ở đó được lâu đâu, rồi nó sẽ vào tay tôi thôi! – Yurie xoay đầu lại cười với đám thuộc hạ, một nụ cười kiêu kì.
_<< Boss… Cô tuyệt quá!!!! >> – Đám thuộc hạ của Yurie thầm nghĩ mà… nước mắt ròng ròng, khuôn mặt người nào cũng thể hiện sự ngưỡng mộ ( hoặc là nụ cười đó một lần nữa lại xuyên thủng trái tim của những con người này ^^) và không biết từ đâu mà trái tim bay tứ tung! ( hình như từ đám thuộc hạ. )
_ Mà… Boss, tôi ngạc nhiên là cô lại không đánh nhau với cậu ta. Chẳng phải Boss luôn mong gặp cậu ta sao? – Thuộc hạ của Yurie hỏi.
_ Kukuku… vì chưa phải lúc, ngày mai… mới là sự bắt đầu cho cuộc “đeo bám” của tôi… – Yurie lấy một vật gì đó bằng vải màu đỏ 2 mép có màu vàng che đi nụ cười tinh quái của cô.
-------------------
_ Chúng ở đâu? – Hibari hỏi.
_ V… Vâng… đằng này… – Kusakabe - người có cái quả đầu mà theo “quánh” giá của tác giả thì nó giống… cái mỏ của con vịt!! đáp lại Hibari đồng thời chỉ tay vào hướng một cái nhà kho bỏ hoang.
Hibari nhíu mày, toan xông vào thì Kusakabe nói một câu mà Hibari đơ toàn tập…
_ Ah, Kyou-san này…– Kusakabe tỏ vẻ hơi ái ngại. _ Gì? – Hibari khó chịu, gằn giọng.
_ Cái… cái… băng đeo tay của ngài đâu rồi?
……
[Đơ rồi, Hibari đơ rồi… phải mất mấy giây thì anh ấy mới có thể “Download” thành công câu nói của Kusakabe, rồi anh vội vàng nhìn lại cái áo khoác hờ trên vai, vạch, giũ, xoay xoay nó… cốt để xem cái băng tay đó có vướng ở đâu không… Chợt, anh nhớ tới cuộc chạm trán hồi sáng, con nhỏ tóc xanh đó , đúng rồi!!! Là NÓ!!! Một cái dấu giận nổi lên trên đầu anh, anh quát lên:
_ Do con nhỏ đầu bông gòn chết tiệt đó! - Mắt anh long lên. _ Tìm ngay con nhỏ đó cho ta!!!
_ Dạ? Đầu bông gòn? - Hội phó vẫn chưa hiểu ra vấn đề.
_ Hỏi thêm là ta cắn chết ngươi! - Anh giơ tonfa lên
_ Vâng.. Vậy chúng tôi...
_ Cút ngay cho khuất mắt ta!!!
_ Vâng… vâng… chúng tôi đi ngay đây!! – Nói rồi nhóm Kusakabe chạy biến đi mất, mặc dù vẫn còn ngổn ngang cái vụ “đầu bông gòn” không biết làm sao…
Còn Hibari ở lại, anh nắm chặt cặp tonfa trong tay, phi thẳng vào cái nhà kho cũ kĩ để “trút bầu tâm sự”… Ngay sau đó, những tiếng gào rú, la hét, tiềng đồ vật va vào nhau bôm bốp .v.v… rồi cái nhà kho hoang đó mau chóng trở thành một… địa ngục máu!!
… Cơn bão đó đến rồi… Chiếc băng đeo tay của Hội trưởng Hội kỷ luật… là … tác nhân làm nên cơn bão này… Ngày mai… sẽ như thế nào đây?...
End Storm 1.
| | | | |
|
| _Vincent 13elieve_ Boss Cờ bạc
| Giới tính :
|
Gia tộc : Arcobaleno - Vongola
|
Ring : Rain Pacifier - Eighth Element
|
| |
| Tiêu đề: Re: Title: The Blue Storm, Hikiiru Yurie coming!!! Wed Aug 31, 2011 8:37 pm | | | | | | | @ ss Elena:
Vâng! Em là BR fic này :">
| | | | |
|
| Tiêu đề: Re: Title: The Blue Storm, Hikiiru Yurie coming!!! Tue Dec 13, 2011 6:52 pm | | | | | | | Khiếp wá!!!>"< Blue Storm?! E nhớ Storm là lửa màu đỏ mà!
| | | | |
|
| Sponsored content
| | |